Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Đêm nay sẽ lại dài



Tôi làm công việc của một người lao công thu dọn những mảnh đổ vỡ từ bức tường do chính ta mình xây dựng, một trò đùa ác ý hay là sự sắp đặt của tạo hoá là như vậy?

Một đêm gió heo may lạnh cuối mùa thu, ai mà biết được rằng cơn gió đêm nay sẽ mang điều gì tới. Tiếc nuối cứ dồn dập…đứng giữa biên giới của quá khứ và hiện tại ai có thể cho tôi biết được tôi đúng hay sai ? Ai rồi cũng sẽ phải đưa ra một sự lựa chọn nào đó-ảnh hưởng tới cuộc sống của chính bản thân  mình…nhưng sự lựa chọn ấy mang tới điều gì…
Không ! Phải bước tiếp-nhắm mắt mà bước tiếp như những tháng ngày qua. Cười đùa tôi ư định mệnh kia ? Cứ tiếp tục như thế đi ! Tiếp tục mà ve vãn cái nỗi niềm u uất ấy của tôi và giờ nó thuộc về người… tôi sẽ bước đi mà không có nó, đứt quai giữa đường đánh rơi một nụ cười, đứt quai giữa đường đánh rơi giọt lệ người…

Đêm nay sẽ dài như vô tận ! Đêm nay có ai gào thét ngoài kia-vỡ tan không gian im lặng đấy bằng một nụ cười hờ-không một cái nhìn thờ ơ, không là gì hết- vỡ tan như giọt nước rớt rơi không biết đích đến : chỉ rơi-và vỡ-thế thôi.

Tựa vào vai anh đi mưa, mặc cho đêm nay anh sẽ ướt bờ vai hay dù là một vài đêm nữa…tựa vào vai anh để mưa vững mạnh mà rơi cho đáng, rơi cho đúng-đích đến. Cuộc đời này có ai mà thấy hết được những nỗi đau… có ai mà nếm được hết những vị ngọt. Buồn quá…Giọt nước rơi xuống đánh nhẽ phải vỡ tan…vậy mà sao vẫn nguyên si nằm trơ trẽn. Gầy quá những giấc mơ hồng.
Tựa vào vai nhau mà đi qua cơn khốn khó… Cơn khốn khó này qua đi rồi sáng ngày mai sẽ là bình minh rực rỡ hay u ám mây mù…

Bản piano nghiệt ngã vấn cứ đều đều vang lên những tiếng nhạc, nốt thăng nốt trầm sao đau đớn khắc sâu vào lòng người…day dứt như chưa từng được một lần day dứt, xót xa như nửa đời còn lại sẽ không bao giờ tiếp tục được xót xa… Mưa vẫn rơi và cơn giông tố vẫn cứ thế thét gào, bản nhạc vẫn vang lên ai oán. Đêm nay sẽ lại dài…



Kết bạn với tôi qua Facebook và Twitter