Tôithích tắt điện, tăng volume lên max, mở một bài nào đấy mạnh và nhắm mắt.
Lúc ấy, mọi thứ lung linh thật đẹp. Tôi thấy mình bay lơ lửng, đôi lúc lại thấy mình đang lang thang trên những con đường. Những lúc như thế này thèm ngồi trên xe và đi ra đâu đó ngoài kia. Được hòa vào dòng người, ngắm nhìn những điều hết sức bình thường - quen thuộc cũng thấy vui rồi. Thỉnh thoảng tôi hay nghĩ về những lúc được chạy xe qua những con đèo, được leo lên những ngọn núi cao, được nằm lên những thảm cỏ hít thở không khí trong lành, được lao vào biển, được gào thét. Vẫn là một khoảng không rộng lớn, dài miên man. Được giải thoát con người mình và khám phá những điều mới lạ. Đất nước này rộng lớn, đẹp. Con người ở những nơi xa lạ ấy hiếu khách, giản dị vô thường.
Tôi không muốn mình là con óc biển, nằm co mình trong vỏ trốn chạy những nỗi buồn
Tôi muốn
mình là cánh chim hải âu! Sống cuộc đời giông bão.
Đắm chìm
trong ánh bình minh, với ngàn tia hy vọng.
Tôi muốn
có đời tôi có tất cả, nỗi buồn hay hạnh phúc.
Nếu ngày
em có rời xa, tôi ngồi với nắng chiều.
Tôi muốn
đời tôi có tất cả, đơn giản tôi đang sống
Nếu ngày
em có rời xa, tôi ngồi với nỗi buồn.